The act of love . . . Is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Bạn đang xem:

Albert Camus


*

*
Xem hướng dẫn
Link download:
*
ePub
*
Mobi/PRC A4A5A6 - xem tin tức ebook
inh Tử về nước, mang theo con gái quay lại Qua Âm Châu. Con gái tên là Dương Dương, trong năm này tròn bốn tuổi.
Dương Dương chưa lúc nào đến hòn đảo bé dại này, quan sát cái gì rồi cũng thấy bắt đầu mẻ, bà bầu lại dẫn cô bé bỏng đến một khu vực mọc đầy cỏ dại.
“Chúng ta đến đây làm gì?” Cô nhỏ bé ngước hai con mắt ngây thơ hỏi, vào tay cô nhỏ bé cầm một nhỏ chuồn chuồn cỏ đã hỏng gần hết, không còn nguyên vẹn. Cô bé xíu mơ hồ nhớ, lúc nhỏ dại mình khôn cùng thích con chuồn chuồn này, sau đó mẹ hại nó bị hư, liền mang lại, lần này bất chợt nhiên chấp nhận cho cô sở hữu theo mặt người. Cô bé bỏng thật sự không hiểu trong lòng fan lớn nghĩ gì nữa.
Minh Tử cúi fan xuống, muốn nhổ hết thảm cỏ mọc đầy trên phần mộ, suy xét một chút lại thôi. Anh ta vốn là fan sinh trưởng cùng cỏ cây, trường đoản cú sinh tự diệt, nói không chừng như vậy này mới và đúng là mong mong muốn của anh ta.
Hôm đó cô khoác nguyên lễ phục trên fan chạy vào căn bệnh viện, trên tín đồ anh ta đang đắp manh vải trắng. Cảnh sát hỏi cô bao gồm quen fan nằm kia hay không, trong điện thoại cảm ứng thông minh di đụng của anh ta lần sau cuối lưu lại toàn là số gọi cho cô.
Minh Tử vạch tấm vải white lên, cô chưa lúc nào thấy trên người ai có không ít vết thương cho vậy. Công an ở một bên nói về vì sao cái chết, bản thân cô cũng ko cảm thấy ngoài ý muốn. Anh ta cả đời ngoan cường chiến đấu, chưa khi nào nhượng bộ, ở đầu cuối lại chết bởi vì một trận hành động ở đầu đường, cũng có thể coi như thể cái bị tiêu diệt xứng đáng.
Viên công an đang làm nhiệm vụ thấy bộc lộ của cô từ cực nhọc lòng đồng ý đến mức ngây toàn bộ cơ thể ra, muốn khuyên cũng không biết bước đầu từ đâu, làm kết thúc thủ tục công sự theo thông lệ, đưa cho cô một vỏ hộp trong suốt đựng di đồ vật trong túi nạn nhân, bên phía trong ngoài điện thoại thông minh di động, ví tiền, còn có cả một bé chuồn chuồn cỏ nhuốm đầy máu.
“Phải rồi, đây là thứ cậu ta nói ước ao giao lại cho Minh Tử, cô là Minh Tử?” – cảnh sát chỉ vào nhỏ chuồn chuồn cỏ.
Cảnh liền kề lắc đầu: “Trên mặt đường xe cứu vớt thương chạy đến bệnh viện đã không xong, chỉ là lúc vừa bỏ trên xe còn cụ nói được mấy lời”
Cảnh sát không đồng ý tỏ ý ko biết, lúc đó anh ta cũng không tồn tại mặt, anh ta giỏi bụng nạm Minh Tử tìm kiếm hỏi tín đồ y tá bên trên xe cứu vớt thương, cô ta với vài bác bỏ sĩ không giống đã chứng kiến giây phút sau cùng của cậu ta bên trên cõi đời này.
“Anh ấy chung cục nói gì?” – Minh Tử hỏi lại thắc mắc đó. Trước lúc chết, anh còn nói đến tên cô, anh còn mong nói gì cùng với cô chứ?Thứ nhưng cô hoàn toàn có thể nắm bắt được sau cuối chỉ là một trong những thanh củi giạt.
Y tá trẻ tuổi nhớ lại một hồi, mới chần chừ nói: “Anh ấy nói chuồn chuồn cỏ là đến hài tử… nhưng lại tôi băn khoăn có nghe nhầm không, vì sau đó mấy tiếng anh ấy gọi phần đông là Minh Tử”
“Ah, đúng rồi, tôi ghi nhớ rồi” – Y tá trẻ đồng ý một cái, lòng cũng Minh Tử cũng treo lơ lửng giữa không trung.
Minh Tử chán nản buông rơi cánh tay của tín đồ y tá nhưng nãy giờ đồng hồ cô thay lại. Thiệt tức cười, cô còn nghĩ anh ta vẫn nói yêu mình. Kết quả cho tới giây phút sau cùng, điều anh ta quan tâm nhất chỉ bao gồm sự chiến hạ bại trong trận chiến tranh kia, ngoài ra kết quả này đối với cô cùng đứa nhỏ nhắn còn quan trọng đặc biệt hơn nhiều.

Xem thêm: Giày Nhựa Thái Lan Monobo Tphcm, Giày Nhựa Monobo Thailand


Minh Tử từ bây giờ mới cảm thấy tràn ngập bi thương, trường đoản cú lúc thừa nhận thi thể tới giờ cô không hề rơi nước mắt. Hôm đó ai đi qua phòng cấp cho cứu đều nhận thấy một cô gái trẻ, mặc lễ phục lộng lẫy, trang sức quý đầy người, lại hệt như một fan điên ngồi bên trên sàn công ty khóc mập vô thuộc thảm thiết. Cả đời này cô chưa từng đau đớn vì ai mang đến vậy – người chết đi, là người cô từng quăng quật ra vô số tình cảm.
“Rốt cuộc là anh yêu em, hay vẫn luôn là muốn thắng?” – Mấy năm sau, cô đưa nhỏ về đứng trước mộ anh ta, thắc mắc này vẫn như cũ không tồn tại đáp án. Nhưng giữa hai người, anh ta đã chiến hạ rồi.
Minh Tử quá lúc con trẻ của mình không nhằm ý, đưa tay vệ sinh đi giọt lệ trên khóe mắt. Cô quan sát Dương Dương nói “Là tín đồ lạ thôi con”
Mẹ con hai fan đi một vòng bên trên đảo, Dương Dương khóc la đòi uống nước, Minh Tử do vậy xẹp vào nhà hàng siêu thị mini sở hữu nước. Thời điểm hai mẹ con cô ngồi trước cửa ẩm thực ăn uống nghỉ chân, vô tình chú ý thấy người đứng trước hành lang cửa số Phó gia Hoa viên đối diện.
Phó gia Hoa viên ba thời gian trước xây lại trọn vẹn mới, nghe nói so với kiến trúc thời cường thịnh của Phó gia cũng không khác bao nhiêu, chỉ là nó không mở cửa đón tiếp du khách.
Minh Tử cũng không quên, cô từng là nhỏ dâu của Phó gia. Hôn nhân gia đình của cô cùng Phó Kính Thù chỉ duy trì đúng một năm. Lễ đính ước của họ dứt bằng một bi kịch – đối với Minh Tử là nói, đây chỉ là bi kịch thứ hai, nhưng mà hôn ước của họ vẫn không dừng lại.
Đêm kia bà công ty Trịnh cũng do trước đó từng trúng gió yêu cầu bệnh cũ tái phát, thần trí cũng không tỉnh táo bị cắn lại như trước, ba tháng sau, bà vĩnh biệt cõi đời. Phụ nữ lớn và con rể ko cam trung tâm sự chỉ định của bà, sau cuộc kiện cáo kéo dài kết thúc, tất cả mọi vật dụng cũng thuộc về Phó Kính Thù. Cha mẹ của Minh Tử cũng thông cảm cho việc xảy ra trong nghi thức gắn hôn, chẳng qua là vì người nhà của con rể tương lai tinh thần bất ổn mà để xảy ra bên ngoài ý muốn, bụng của Minh Tử đã ngày 1 lớn, hai nhà phải nên làm lễ kết hôn.
Minh Tử hạ sinh Dương Dương, nửa năm sau, thuộc Phó Kính Thù chia tay trong hòa bình. Bạn nhà cô quyết lòng không đồng ý quyết định này, khuyên cũng đã khuyên, mắng đã và đang mắng, ngay toàn bộ cơ thể cha cả đời tận tình thương nhỏ cũng tát mang đến cô một bạt tai, cơ mà mà toàn bộ mọi thứ đều không thể thay đổi ý định của cô, đến cuối cùng họ đành yêu cầu nhắm mắt làm cho ngơ. Vào hiệp nghị ly hôn, Phó Kính Thù đồng ý hết tất cả yêu mong của mái ấm gia đình Minh Tử, chỉ giữ lại không thiếu thốn sản quyền của Phó gia Hoa viên. Bây giờ, anh là người chủ sở hữu duy độc nhất của Phó gia Hoa viên to phệ đó.
Chuyện tương quan đến Phó Kính Thù về sau, Minh Tử phần lớn là nghe nhắc lại. Anh thu sự nghiệp của chính bản thân mình về trong nước hoạt động, đối với một yêu đương nhân vừa khôn khéo lại thành công xuất sắc như anh mà lại nói, ở ngẫu nhiên chỗ như thế nào anh cũng có đất dụng võ. Chỉ cần dã trung tâm của Phó Kính Thù dường như cũng không còn, mỗi một năm có một quãng thời hạn rất dài, anh mọi sẽ sinh hoạt lại Phó gia Hoa viên, kia là nhà đất của anh, khu nhà ở đó gồm một dịch nhân đề xuất anh chuyên sóc.
Phó Kính Thù cũng không để ý đến vị khác nước ngoài có khuôn mặt thân thuộc ở bên dưới lầu, trù trừ Phương Đăng đang ngồi trước hành lang cửa số nói gì, anh cúi đầu xuống, trên mồm khẽ mỉm cười, vẻ khía cạnh ôn hòa. Phương Đăng ko nhúc nhích, cũng tương tự một bức tượng, so với xung quanh trọn vẹn không tất cả chút bội phản ứng.
Minh Tử biết dưới tín đồ Phương Đăng là một trong những chiếc xe pháo lăn. Từng năm, tin tức truyền đến đều làm cho tất cả những người ta thương xót, một người đẹp xinh đẹp cho dường ấy, bây giờ ngay cả vực lên cũng ko được, hồn mai cũng bên cạnh đó đã chết đi, chỉ từ lại luôn thể xác điêu tàn, cũng không biết sự âu yếm tận chổ chính giữa của Phó Kính Thù có công dụng gì không, hiện giờ liệu đã có chuyển biến xuất sắc hay chưa?
Minh Tử cũng đã có lần nghe thoáng sang 1 ít chuyện xưa tương quan đến Phó Kính Thù với Phương Đăng. Đối với một số người cơ mà nói, chết giống hệt như là một nhiều loại giải thoát, tuy thế với một số trong những người khác, chỉ cần còn một hơi thở, thì ko sợ đã mất đi vớ cả.
Dương Dương cảm giác được sự thất thần của bà mẹ mình, tuyệt vọng nắm tay cô vẫy vẫy: “Mẹ, từ bây giờ sao mẹ lạ vậy, sao không nói chuyện với con?”
Minh Tử cực chẳng đã phải vấn đáp Dương Dương, cô bế con gái lên ôm trước ngực, nói: “Còn nhớ bà mẹ đã kể cho con nghe chuyện mỹ nhân ngư không?”
Không bao gồm đứa bé nhỏ nào lại không hứng thú với một mẩu chuyện cổ tích, Dương Dương chớp nhoáng đổi chiều chú ý, gật đầu: “Con nhớ, là chuyện “Cô gái của biển”, cô bé người cá đó trong tương lai đã chết”
“Mẹ, tại sao hotgirl ngư lại muốn hóa thành bọt? chưa hẳn nàng có phép thuật sao? lẽ nào không thể bảo đảm mình?” – Dương Dương dìu dịu hỏi.
“Nàng đương nhiên có phép thuật” – Minh Tử đau khổ nói – “Mỹ nhân ngư là 1 động đồ dùng vừa dễ thương lại vừa tà ác, nàng chấp nhận giao trái tim mình để trở nên đuôi cá thành song chân cơ mà lên bờ gặp mặt Hoàng tử, kế tiếp lại giết bị tiêu diệt kẻ phụ tình. Biến thành bọt, cũng chính vì trước đó tim phái nữ đã chết, các thứ còn lại đối với nàng đều không còn ý nghĩa”
Dương Dương chiếc hiểu dòng không, nói: “Con không ưng ý Hoàng tử, Hoàng tử là tín đồ xấu, ví dụ Mỹ nhân ngư đã cứu giúp anh ta”
“Hoàng tử thiệt ra thì đang sớm biết người đẹp ngư không phải là công chúa. Nhưng do anh ta lâm vào tình thế biển sâu, trải qua hương thơm vị lạnh mát u ám, anh ta sợ, sợ mình sẽ giống hệt như người cá body lạnh ngắt, anh ta ao ước mượn công chúa nhằm tìm đến cuộc sống ở một nơi gồm ánh sáng êm ấm hơn”
“Hoàng tử cũng quan yếu sống cuộc sống mà anh ta muốn, sau khi hotgirl ngư thay đổi mất, cô biến thành bọt hải dương chìm xuống thuộc Hoàng tử…”
Minh Tử ko trả lời, trong tâm địa cô nói, đang chìm, ví như như trong bọt bong bóng biển toàn bộ đều chất cất bi thương.
Có ngọn gió thổi qua, Dương Dương yêu thích nhắm mắt lại. Minh Tử quan sát về phía cửa ngõ sổ bé dại trong Phó gia Hoa viên lần cuối. Chậu hotgirl trước hành lang cửa số đã nở hoa, color hoa vàng mắt chói chập chờn trong gió, Phó Kính Thù vén mái tóc bị gió thổi tung của Phương Đăng sau đây gáy. Phương Đăng tựa đầu tính phía hướng đón đem ngọn gió, lừng chừng nghĩ mang lại điều gì, thú vui trên môi cô rảnh rỗi nhạt, xung quanh cô phảng phất niềm hạnh phúc an bình mà lại cả đời này chưa bao giờ có.
Ngoảnh Lại Hóa Tro TànTần Di ỔNgoảnh Lại Hóa Tro Tàn - Tần Di Ổhttps://hoanglamcm.net/story.php?story=ngoanh_lai_hoa_tro_tan__tan_di_o
*