Làm sao sống được mà không yêu không nhớ không thương một kẻ nào

     
*

công ty thơ Xuân Diệu đã bao gồm một quan niệm rất thú vui và độc đáo về thơ và tình yêu: “Tình yêu cùng thơ là nhì phạm trù mà trong những số ấy cái tuyệt đối hoàn hảo thông minh kết hợp với cái tốt diệu ngây thơ, là hương quan trọng của một vài tâm hồn thi sĩ và tình nhân” (1). Vào sự nghiệp cầm cây bút của mình, với hơn 450 bài xích thơ tình để lại, Xuân Diệu đã dẫn chứng một điều: Tình yêu không thể thiếu thơ và thơ luôn luôn phải có tình yêu. Với Xuân Diệu, tình yêu được nhìn nhận như một quý giá sống đích thực, tình yêu xứng danh tôn cúng như một sản phẩm công nghệ “tôn giáo” với thi sĩ sẽ tin vào tình thân với một tinh thần thiêng liêng nhất… “Thiêng liêng quá số đông chiều không đủ can đảm nói…Ôi khôn cùng trong một phút quan sát nhau” (Xuân đầu). Chính tinh thần vào tình yêu với toàn bộ sự “ngoan đạo” của một “con chiên” gồm trái tim yêu mang lại cuồng si, nồng nàn là gốc nguồn khiến cho thơ tình Xuân Diệu với đậm sắc màu triết lý quánh biệt: Triết lý yêu. Với Triết lý yêu là giữa những giá trị nhân bản độc đáo, sâu sắc nhất của thơ tình Xuân Diệu.

Bạn đang xem: Làm sao sống được mà không yêu không nhớ không thương một kẻ nào

Xưa ni tình yêu thương nam chị em vốn luôn hiện hữu với tương đối nhiều cung bậc : Lãng mạn, mơ mộng, thiêng liêng, cao thượng, phàm tục, nhục thể, bi đát, đắm đuối, ham mê, lỗi lầm… như một nhấn thức thế tất về đời sống, thơ Xuân Diệu cũng giảng nghĩa về tình thương trên các phương diện. Trước hết, so với thi sĩ yêu là nguồn sống: Làm sao sống được nhưng mà không yêu/ ko nhớ, ko thương một kẻ nào? ( bài xích ca tuổi nhỏ) .

quả thật, cuộc sống đời thường đúng như thi sĩ quan niệm: “Đời ko ân ái đời vô vị/ Kiếp sống ko yêu kiếp sống thừa”. Cuộc sống đời thường thiếu tình yêu không phải là sống nhưng mà chỉ là sự tồn tại solo điệu, vô nghĩa, nhạt nhẽo. Thiết yếu sống thiếu tình yêu bởi vì con fan sinh ra vốn là để sống và yêu nói như Gớt: “chúng ta hiện ra trong tình yêu, lớn lên trong tình yêu và bị tiêu diệt đi vào tình yêu”.Tình yêu mang lại con người được đề nghị những cảm giác Người nhất: buồn, vui, thương, nhớ, đau khổ và hạnh phúc… cuộc sống thường ngày thiếu tình thân như mặt trời không có nắng, tình thân tiếp thêm sức lực cho bé người, tình thân là nơi vực dậy niềm tin cho con bạn trên hành trình cuộc sống đầy test thách. Trong tầm nhìn của người đang yêu thương vạn vật dụng ánh lên hầu như sắc màu sắc tươi vui, ánh sáng tràn trề khắp cõi gắng gian… Tình yêu khiến cho con người trở nên cao thượng và nhân hậu, bao dong hơn. “Được yêu, một sự kiện quan trọng biết bao! Yêu, càng trọng đại rộng nữa! bởi vì yêu, trái tim trở cần can đảm. Nó chỉ với toàn phần nhiều gì thuần khiết, chỉ phụ thuộc những gì cao thượng và to lao” (Victor Hugo).

hơn ai không còn Xuân Diệu thấu hiểu thâm thúy tình yêu cần thiết cho cuộc sống đời thường con tín đồ đến dường nào, con bạn chỉ có thể sống có ý nghĩa trong sự đính bó với tình yêu. Và chắc hẳn rằng thế đề xuất suốt cuộc đời mình, thi sĩ đã luôn luôn trong vai trung phong thế đi tìm những cung bậc cảm giác tình yêu, cùng thơ là nơi ông giữ hộ gắm bao cung bậc của con tim luôn luôn tha thiết yêu thương đương đến si mê, cuồng nhiệt. Con tín đồ ấy đã nhận được kiếp trước ông vẫn yêu và kiếp này vẫn liên tục yêu, ngọn lửa tình yêu dường như bất tận trong ông: Tôi đã yêu trường đoản cú khi chưa có tuổi/ Lúc chưa sinh vơ vẩn giữa luân hồi/ Tôi đang yêu khi đã mất tuổi rồi/ ko xương xóc chỉ huyền hồ bóng dáng.( Đa tình)

những người đã yêu, đang yêu và đang yêu trường tồn không lúc nào trả lời được toàn diện câu hỏi: tình yêu bắt đầu từ đâu? với Xuân Diệu cũng vậy, với một mơ ước truy tìm kiếm câu vấn đáp cho câu hỏi muôn thuở của nhân loại: Làm sao giải nghĩa được tình yêu? Thi sĩ đã giới thiệu cách phân tích và lý giải tưởng như vô cùng vu vơ, hồn nhiên ngây thơ mà lại lại đúng với quy qui định tình cảm, tư tưởng của nhỏ người: tất cả khó gì đâu, một trong những buổi chiều/ Nó chiếm hồn ta bởi nắng nhạt/ bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu (Vì sao)…Yêu đơn giản chỉ là như vậy, yêu như hít thở khí trời để sống, tất cả duyên thì tình cảm tự đến, tình thân nằm ngoài các toan tính, sắp đến đặt… đối với Xuân Diệu mở màn cho một tình yêu thực thụ là giờ tơ lòng rung hễ chân thành, đánh thức miền yêu nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn bé người. Vào thơ của ông người đọc hoàn toàn có thể thấy rõ sự phát hiện nay tinh tế diễn biến tâm lý của chổ chính giữa hồn new chớm yêu thương, với ông nhận định rằng khi yêu tâm hồn trở bắt buộc dễ xúc động, tinh tế, lãng mạn cho vô cùng: Bâng khuâng chân nhớ tiếc dậm lên vàng/ Tôi sợ con đường trăng giờ dậy vang/ ngờ ngạc hoa duyên còn núp lá/ Và làm cho sai nhỡ nhịp trăng đang.( Trăng) Khí trời xung quanh tôi làm bởi tơ/ Khí trời quanh tôi làm bằng thơ ( Nhị hồ)

Thi sĩ nâng niu những cảm hứng tình yêu thương vừa hé nở như chiều chuộng những gì quý hiếm nhất nhưng mong mỏi manh, dễ vỡ, dễ dàng tan. Thái độ sống lành mạnh và tích cực ấy của Xuân Diệu cho thấy ông không chỉ rất có ý thức gìn giữ tình yêu mà còn tôn bái tình yêu như một chân giá bán trị, một thèm khát mà cuộc đời hướng tới. Ông trân quý tình thương như trân quý cuộc sống đời thường của thiết yếu mình, và tình yêu đẹp lúc nào cũng là mục đích để con người lao vào và hy sinh mà không hề nuối tiếc. Cho nên thi sĩ ví tình thân như “viên ngọc thiêng liêng” cùng ông trân trọng tất cả những gì liên quan đến tình yêu và liên quan đến fan mình yêu: song bàn tay, song mắt, làn môi hé nở, thân hình bạn yêu, và đến cả “dấu nằm”, cái nhìn, các giọng nói … Đọc thơ Xuân Diệu họ có cảm hứng xúc cảm yêu như một chiếc chảy khôn nguôi ám hình ảnh trong trọng tâm thức thi sĩ. Vào sự luận giải đa dạng, đa dạng của Xuân Diệu về tình yêu chúng ta cũng có thể hiểu: Tình yêu có sức khỏe giúp con bạn sống quá lên số lượng giới hạn của chủ yếu mình, góp con fan dám sống với được sống là chủ yếu mình…

Vì quan niệm yêu là mối cung cấp sống nên phần nhiều các bài bác thơ tình của Xuân Diệu như Hôn dòng nhìn, Biển, Bóng tối biếc, bài thơ tuổi nhỏ, bởi sao, Yêu… đều cho thấy những cảm xúc trong ông luôn được đẩy cho tận cùng. Thi sĩ yêu cuộc sống thường ngày đến nóng vội “muốn ôm, mong muốn riết, mong muốn say…” (Vội vàng), với bởi thế cho nên ông như đắm chìm trong cõi yêu thương nồng nàn, cháy bỏng. Chủ yếu thi sĩ sẽ thừa nhận: Tôi khờ khạo lắm, dở người ngơ quá/ Chỉ biết yêu thương thôi, chẳng hiểu gì (Vì sao?). Ở đây, rất có thể coi sự “khờ khạo, ngây ngô ngơ” của thi sĩ như một giá chỉ trị, một lối ứng xử văn hóa trong tình yêu. Nó bao gồm là biểu hiện của hầu hết gì thanh khiết, chân thành, trong sáng, vô tư, phi vụ lợi của tình cảm đích thực. Sự ưng thuận “chỉ biết yêu thương thôi” bên cạnh đó cũng cho họ thấy một minh triết yêu vào thơ tình Xuân Diệu: Yêu đó là phải biết sống không còn mình cho những người mình yêu, yêu là sự lao vào và tận hiến vị nhau và mang lại nhau.

quan niệm “tận hiến” trong tình yêu được biểu lộ trong thơ Xuân Diệu rất rõ ràng ràng, không thông thường chung, trừu tượng. Đó là sự tận hiến cả về lòng tin và thể xác. Khát vọng hướng đến hòa vừa lòng về tinh thần của không ít trái tim yêu được trình bày qua rất nhiều bài thơ “để đời” của Xuân Diệu: Xa cách, Thân em, Biển, bài xích thơ tuổi nhỏ, Cảm xúc, Thanh niên, Vô biên, Dâng, đề xuất nói

vào thi ca nhân loại đã có nhiều thi sĩ chính thức quy phép tắc tình yêu thương như một đạo lý bất biến: yêu là khát khao ước muốn phát hiện tại vẻ đẹp trong trắng tiềm ẩn trong tâm địa hồn bạn mình yêu. Hình như những trái tim đang yêu thương không lúc nào thỏa mãn ước mong kiếm tìm phần đa “hạt ngọc” ẩn giấu trong thâm tâm hồn người yêu và luôn luôn muốn đi mang lại tận cùng với sự khám phá, hiểu rõ sâu xa những điều bí mật trong trung ương hồn fan yêu. Tâm hồn mỗi người luôn là nhân loại đầy bí ẩn, là niềm say mê, lôi cuốn khám phá đến vô cùng. Bên thơ Ấn Độ R.Tagor từng viết:

Đôi mắt băn khoăn của em buồnĐôi đôi mắt em mong muốn nhìn vào vai trung phong tưởng của anhNhư trăng kia ý muốn vào sâu biển khơi cả… ( Thơ tình số 28)

Xuân Diệu cũng cho họ thấy một khao khát về yêu như vậy:

Anh thèm hy vọng vô biên cùng tuyệt đích/ Em biết không? Anh tra cứu kiếm em hoài…Yêu thiết tha thế vẫn còn đấy chưa đủ/ buộc phải nói yêu, trăm bận mang đến ngàn lần ( Phải nói );

Em là em, anh vẫn tiếp tục là anh/ hoàn toàn có thể nào qua Vạn lí trường thành/ Của nhị vũ trụ chứa đầy túng mật (…) Ôi mắt fan yêu, ôi vực thẳm!/ Ôi trời xa vừng trán của tín đồ yêu/ Ta thấy gì đâu sau sắc đẹp yêu kiều (Xa cách).

thân cận là cụ mà sao vẫn giải pháp xa là vậy…cho bắt buộc suốt một đời đều trái tim biết yêu luôn luôn trong thâm tâm thế hành trình kiếm tìm gần như giá trị chân thật của tình yêu, và càng tìm kiếm càng như chẳng hiểu gì về trái đất tâm hồn con người vốn vô cùng đa dạng và phong phú và phức tạp, quả và đúng là “cuộc đời anh ở bên em như chủ yếu đời em vậy/ tuy nhiên chẳng khi nào em hiểu được nó đâu” (R.Tagor).

Đọc Xuân Diệu họ thấy đơn vị thơ thật sắc sảo khi phát hiện quy qui định chi phối thế giới tinh thần hết sức phong phú, phức hợp của nhỏ người: Yêu là niềm hạnh phúc vô biên với yêu cũng là đau đớn tột cùng. Trong sự luận giải của thi sĩ, yêu là niềm hạnh phúc bởi tình yêu mang đến cho bé người cảm xúc khác lạ, vừa dịu dàng, êm ái như sinh sống trong cõi thần tiên: Lòng anh rạo rực ko duyên cớ/ lúc nắng chiều tơ giỡn với cành (Có những bài xích thơ), Chỉ yên chuồi theo loại cảm xúc/ Như thuyền ngư lấp lạc vào sương ( vì sao?), Chúng tôi lặng lẽ âm thầm bước vào thơ/ Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ (Trăng); Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyêncon đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu/ Lả lả cành hoang nắng nóng trở chiều/ Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn/ lần đầu tiên rung hễ nỗi yêu mến yêu (Thơ duyên)… vừa dũng mạnh mẽ, xôn xao, dữ dội: Giơ tay muôn ôm cả Trái đất/ Ghì trước trái tim, ghì trước ngực…Hãy đốt đời ta trăm sản phẩm lửa/ mang đến bừng tia mắt đọ tia sao (Bài ca tuổi nhỏ) và trên hết là niềm hạnh phúc được là thiết yếu mình nhằm “hồn giăng rộng rãi không gian” được “ngơ ngẩn”, “nhung nhớ”, “bâng khuâng” (Dâng), được “bỡ ngỡ”, “xôn xao”, “rợn rợn”, “hồi hộp”…(Xuân không mùa).

yêu thương cũng là nghành tình cảm nhiều lúc khiến con người khổ cực tột cùng bởi chưa hẳn lúc nào số đông sự cũng các chiều theo nhu cầu của bé người. Mơ ước tình yêu là vô biên, hay đích, tuy nhiên hành trình tìm hiểu khát vọng ấy lại luôn gặp mặt phải tương đối nhiều giới hạn, rào cản. Xuân Diệu hiểu rõ sâu xa quy luật vận hành tự nhiên bất khả chống “ Sông trôi núi lở âm thầm/ Đường đi vũ trụ tất cả cầm được đâu?” cho nên vì vậy trong thơ của mình Xuân Diệu vẫn tìm giải pháp cắt nghĩa vô cùng riêng, rất thâm thúy về nguyên nhân gây yêu cầu nỗi gian khổ của yêu:Yêu là bị tiêu diệt ở trong tâm địa một ít/ bởi vì mấy lúc yêu mà có thể được yêu? Cho siêu nhiều, tuy vậy nhận chẳng bao nhiêu/ bạn ta phụ, hoặc bái ơ, chẳng biết (…). Họ lạc lối thân u sầu mù mịt/ những người dân si theo dõi vệt chân yêu/ với cảnh đời là sa mạc vô liêu/ Và ái tình là sợi dây vấn vít/ Yêu, là bị tiêu diệt ở trong tim một ít ( Yêu). Người ta khổ vì chưng thương chưa phải cách/ yêu không đúng duyên cùng mến chẳng nhằm người/ tín đồ ta khổ vì xin chưa hẳn chỗ…(Dại khờ), Bao nhiêu sầu, ôi sầu biết bao nhiêu/ khi yêu tình, lúc theo mãi tình yêu (Yêu mến). Tôi là 1 kẻ điên cuồng/ Yêu những ái tình ngây dại/ Tôi cứ bắt lòng tôi đau khổ mãi/ Đau vô duyên, đau không để triển khai gì.

Xem thêm: Nội Quy Phòng Tập Gym 1 - Nội Quy Và Quy Định Của Golden Wellness

(Thở than). Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực/ Đem tình yêu dâng kẻ phụ ta (Muộn màng). Tôi một mình đối diện với tình không/ Để lắng tai tiếng khóc mất trong tim (Dối trá)…Và trong vấn đề luận giải nguyên nhân gây nên nỗi cực khổ của yêu, Xuân Diệu cho rằng sự xa cách luôn là vì sao thường trực nhất. Nó khiến cho lòng người luôn trong trạng thái bất ổn. Xa cách giày vò đầy đủ trái tim yêu, làm cho người đang yêu thương rơi vào cảm hứng lo sợ do tình yêu thương vốn muốn manh, dễ bất thần tan vỡ lẽ “ tình yêu đến, tình thương đi ai biết” (Giục giã), và nhỏ người thỉnh thoảng cũng lâm vào tình thế trạng thái ko thể kiểm soát và điều hành và thiếu hiểu biết nhiều nổi chính bản thân mình: “Đời trôi chảy, lòng ta ko vĩnh viễn/ Ai nói trước lòng anh ko phản trắc/ mà lại lòng em, sao lại dĩ nhiên trơ trơ?” (Giục giã) …bởi mọi cái “vô hay ” như thế nên xa cách tạo nên nỗi nhớ thêm đầy và thỉnh thoảng nỗi ghi nhớ ấy quặn thắt trái tim yêu cho đớn đau: Anh ghi nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em! ko gì bi tráng bằng những giờ chiều êm…Không gian xám tưởng sắp tới tan thành lệ (Tương tứ chiều)… vào tình yêu, buồn bã cũng là 1 “thú đau thương”, vì vậy Ler montov từng nói: “Anh chỉ đem đến cho em toàn là đau khổ…Có lẽ vày vậy nhưng mà em yêu Anh. Chính vì niềm vui thì dễ dàng quên, còn đau đớn thì ko bao giờ”. Victor Hugo lại nói: “Ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa, chết vì chưng yêu là sinh sống trong tình yêu”. Còn với Xuân Diệu, biển khơi yêu dẫu “đắng” tuy vậy con tín đồ chưa khi nào “nguôi nỗi khát thèm”…thậm chí ước mong ấy mạnh mẽ ấy tới mức giục lòng bạn “yêu khi đã hết tuổi rồi”, “khi chết rồi, thì tôi đã yêu ma” ( Đa tình)…và điều đó phải chăng đồng nghĩa tương quan với thông điệp khuyên nhủ của thi sĩ tới độc giả muôn sau: cho dù hạnh phúc hay đau khổ con bạn vẫn luôn luôn khát vọng yêu cùng được yêu, vẫn mong ước về một tình yêu viên mãn, vĩnh hằng.Yêu là mẩu truyện dài bất tận, ko biên giới, bến bờ, yêu thương không lúc nào có tuổi… với chỉ bao hàm trái tim biết yêu thương chân thành, biết trân trọng, yêu thương hạnh phúc cùng biết chấp nhận khổ sở mà tình yêu mang lại thì mới ý muốn thấy giá tốt trị thật sự của tình yêu đối với đời sống của riêng rẽ mình.

tình thân trong thơ Xuân Diệu là tình cảm của con fan sống giữa đời hay chứ chưa phải tình yêu đạo đức trong giấy tờ của một “ông hoàng” nào đó. Đó là thiết bị tình yêu dám thể hiện những thèm khát thành thực mang lại cháy lòng. Cho nên vì thế triết lý yêu trong thơ tình Xuân Diệu bên cạnh việc luận giải vấn đề yêu là hướng đến sự liên minh tâm hồn thì còn khẳng định một chân cực hiếm đầy tính nhân bản: yêu là mơ ước được hòa phù hợp với thân xác tín đồ mình yêu. Nhiều bài xích thơ, câu thơ của Xuân Diệu đã biểu thị khát vọng bên trên một biện pháp say mê, đắm đuối:

Hãy ngay cạnh đôi đầu ! Hãy kề song ngực ! Hãy trộn nhau song mái tóc ngắn dài ! đông đảo cánh tay ! hãy cuốn riết song vai ! Hãy dâng cả tình cảm lên sóng mắt ! Hãy khăng khít mọi cặp môi lắp chặt (Xa cách). họ đau, thôi em sắp tới đây mà ! Mơn man nào, em đừng khóc đôi ta/ Thế, riết thế, hãy vòng đeo tay chặt nữa/ mang lại em hút đều chút hồn đã rữa/ cho em chuyền hơi độc hết sức tê ngon (Sầu). Hãy tuôn âu yếm, lùa mơn trớn/ Sóng mắt, lời môi, những – thật nhiều (Vô biên). Em buộc phải nói, phải nói, và nên nói/Bằng lời riêng khu vực cuối mắt, đầu mày/ bởi nét ai oán bằng vẻ thẹn , chiều say/ bởi đầu ngả, bởi miệng cười, tay riết ( cần nói).

Xưa nay, trong ý thức của tương đối nhiều người, dục tính đổi thay vùng cấm địa không đủ can đảm đụng tới, không đủ can đảm nói tới, không đủ can đảm nghĩ tới. Dục tính biến đổi một ẩn vệt hoàn toàn. Thỉnh thoảng đám đông trong làng mạc hội luôn luôn nói cho tới đạo đức, tôn vinh giá trị niềm tin thiêng liêng bên trên lý thuyết, ở đầy đủ nơi đó, lúc nào cũng thấy nhân danh Thượng đế đề cao giá trị ý thức và đương nhiên người ta cấm động đến những gì là thiết bị chất, xác giết thịt bị xem như là thấp hèn, vô luân, tội lỗi. Trong một số xã hội, “đạo đức không khi nào nói tới những việc tương quan tới dục tính (…) trong ngôn ngữ mỗi ngày người ta nuốm tránh không nói tới hoặc khi rất cần phải nói chỉ nói một biện pháp ám chỉ”(2). Dưới tia nắng của bốn duy kỹ thuật hiện đại, tiến bộ, ngày nay quan điểm phiến diện trên sẽ được hoàn thiện thêm do những nhấn thức mới. Thể xác con bạn cũng là một trong những giá trị cao cả xứng đáng được ca tụng, tôn vinh. Vào tình yêu, ở kề bên giá trị tinh thần, khát khao hòa hợp về thân xác được nhìn nhận như một niềm cảm giác sướng thiêng liêng và diễn đạt sự kết tinh cao độ của văn hóa ứng xử giữa con bạn với con người. Những người dân biết yêu thiệt sự luôn là những người biết trân trọng vẻ rất đẹp thân thể của người mình yêu thương, biết trải nghiệm vẻ đẹp nhất ấy trong một niềm đam mê, mê man của “nhục cảm lành mạnh” (F.Engels). Và với Xuân Diệu, khoái cảm về thể xác mật thiết thêm bó với cảm giác sướng mà vẻ đẹp vai trung phong hồn do fan yêu đem lại và chỉ khi nào yêu cùng được yêu như vậy con tín đồ mới được sống toàn vẹn trong hạnh phúc. Cai quản thân phận Người, được tự do vui, buồn, đau khổ, yêu thương đương, được sống là bao gồm mình trong từng gần kề na hiện hữu… chính là giá trị thực thụ của mỗi con người với bốn cách là một Nhân vị tồn sinh bên trên cõi đời đầy không yên tâm và cũng lắm nghiệt té này.

Và bởi coi sự hòa hợp với thân xác tình nhân cũng là trong những yếu tố đặc biệt quan trọng để duy trì tình yêu, bảo trì sinh lực sống yêu cầu trong thơ tình Xuân Diệu fan đọc thấy tràn trề hình ảnh tôn vinh vẻ đẹp mắt hình thể của bé người: Đôi môi, đôi mắt ( Tương tư chiều), tóc liễu buông xanh ( thú vui xuân), miệng vàng, nhan sắc (Mời yêu), đường vai, nét tay ( lốt nằm)…đối cùng với thi sĩ vẻ rất đẹp hình thể của tình nhân là “ngọc ngà tinh anh” vì chưng đất trời ban tặng. Và có lẽ vì cố gắng cho nên chỉ đến Xuân Diệu trạng thái ước mong được hòa hợp cùng thân thể người yêu mới được diễn đạt một cách đầy táo bị cắn bạo. Thi sĩ đã không hề ngần ngại diễn tả những trạng thái yêu khỏe khoắn như muốn “ôm“, mong “riết“, mong mỏi “say”, ao ước “cắn“, mong muốn “ngoàm“, mong mỏi “hút”... Toàn bộ đều gợi cảm hứng nồng nàn, tha thiết, si mê của tình yêu khôn cùng trần thế, rất nhỏ người: Nên cơ hội môi ta kề miệng thắm/ Trời ơi, ta ước ao uống hồn em (Vô biên) Hỡi xuân hồng ta mong mỏi cắn vào ngươi ( cấp vàng) Em vui đi răng nở ánh trăng rằm/ Anh hút nhụy của mỗi giờ đồng hồ tình trường đoản cú (Giục giã) Nghiêng đầu phía trái hãy kề nghe / Những ngón tay thần sẽ vuốt ve/ Cho điệu lòng anh thêm nóng dịu; Sờ xem ngực rét khúc đê mê (Có những bài bác thơ)… vượt qua rào cản của những quan niệm ấu trĩ, không tân tiến về tình thân nam người vợ coi sự va chạm, xúc tiếp về thể xác là vấn đề “xấu xa, hổ thẹn”, những cảm hứng nhục thể trong thơ Xuân Diệu siêu chân thực, cực kỳ đời thường, gợi những suy ngẫm về giá trị hiện hữu của bé người. Bao gồm lẽ cũng chính vì vậy nên đây là một trong số những yếu tố quan trọng đặc biệt nhất khiến cho thơ tình Xuân Diệu thấm nhuần triết lý nhân sinh thâm thúy và có sức sinh sống bền lâu trong tâm địa bạn đọc những thế hệ.

trong Tình mai sau Xuân Diệu viết: Người thi sĩ vẫn vào thôn mây khói/ không ở đâu, và ở khắp mọi nơi/ Như giờ vọng trong sương xa dắng dỏi/ máu vu vơ theo thân trái tim đời… bởi vậy ngay từ dịp sinh thời Xuân Diệu đang ý thức sâu sắc về ý nghĩa sâu sắc tồn sinh và văng mạng của fan nghệ sĩ: điều duy nhất có mức giá trị vào cuộc đời đó là những dấu ấn của tình cảm mà chúng ta đã còn lại phía sau thời điểm ra đi. Bên thơ Xuân Diệu với trái tim yêu nồng nàn, mê man mê, thiết tha nhất trong số thi sĩ nước ta đã đi vào “làng mây khói” vĩnh hằng. Nhưng phần đông câu thơ có đậm triết lý yêu của ông còn gìn giữ “giữa trái tim đời” lâu dài bởi: “Nhà thơ, ngay cả các nhà thơ đồ sộ nhất cũng bắt buộc đồng thời là mọi nhà tư tưởng”(Bêlinxki). Triết lý yêu vào thơ tình Xuân Diệu diễn đạt một tầm tứ tưởng lớn, nó không giống lạ cùng vượt lên những lối suy nghĩ suy tầm thường tưởng “cao đạo” mà lại giả dối, thiếu thốn thành thực mà fan ta vẫn cứ “tụng ca” tựa như các “giá trị đạo đức” nhưng đó là gần như thứ đạo đức hoàn toàn xa kỳ lạ với bản chất Người. Vì vậy, những bình diện của triết lý yêu trong thơ Xuân Diệu như đã trình diễn ở trên, suy đến cùng đó chính là những tư tưởng mang lòng tin nhân bản, nhân văn sâu sắc nhất mà nhân loại luôn luôn hướng đến. Và thiết yếu những bài xích thơ với triết lý yêu cực kỳ Người và vô cùng Đời (chứ chưa phải là những bài thơ tụng ca như thế nào khác) trong sự nghiệp thơ đã tạo nên thơ Xuân Diệu đổi thay thơ của một đời chứ chưa phải thơ của một thời ngắn ngủi dễ quên... Triết lý yêu trong thơ tình Xuân Diệu là một trong những giá trị quan trọng đặc biệt làm bắt buộc sự bạt mạng của thơ Xuân Diệu. Bạn đọc nhớ mang lại Xuân Diệu sau 100 năm hay 1000 năm hoặc dài lâu nữa cần chăng, cũng bước đầu từ những bài xích thơ tình thấm đẫm triết lý yêu sở hữu vẻ rất đẹp nhân sinh cao thâm và đầy khao khát trần thế - những bài xích thơ dạt dào, tha thiết, êm đềm cùng sâu lắng, ru lòng tín đồ mãi mãi khôn nguôi:

…Anh xin làm cho sóng biếc/ Hôn mãi cat vàng em/ Hôn thiệt khẽ, thiệt êm/ Hôn êm ả mãi mãi/ Đã hôn rồi, hôn lại/ cho tới mãi muôn đời/ Đến rã cả đất trời/ Anh mới thôi dào dạt... /Cũng có khi ào ạt/ Như nghiến nát bờ em/ Là cơ hội triều yêu thích / Ngập bến của ngày đêm… (Biển)

(Xuân Thủy, cầu Giấy, Hà Nội, Xuân 2016).

-------------------------

(1) Xuân Diệu, Tác phẩm văn chương với lao đụng nghệ thuật, (Lưu Khánh Thơ ra mắt và tuyển chọn chọn), Nxb. Giáo dục, H. 1999, tr.11