Error

     
*Chương này còn có nội dung ảnh, nếu khách hàng không thấy văn bản chương, phấn kích bật cơ chế hiện hình hình ảnh của trình chú tâm để đọc.
*
Bình minh phố núi luôn luôn mang đến cho tất cả những người ta cảm hứng bình yên đến lạ.

Bạn đang xem: Error

Căn phòng ấm cúng bởi dòng mền bông phủ lên người, nó luôn là fan thức sớm hơn chị, thường là vậy. Cảm giác lạ lắm, một chút ít vui vui, một ít phấn khích, một chút tò mò, một chút sờ hại nổi cả gai ốc khi mở mắt ra, khuôn mặt như thiên thần sẽ ngủ của chị ý ngay trước mặt, gần cho nổi nó rất có thể ngửi được hương thơm thơm con gái của chị, chiếc thứ mùi thơm nó hằng quen thuộc từ cơ hội nào ko hay. Nó ở như vậy rất mất thời gian chỉ để nhìn chị, mĩm cười một mình như bị nóng đầu, nó chẳng nghĩ gì cả, ngay từ bây giờ nó càng không biết trong trái tim mình coi chị là gì nửa. Phần nhiều thứ phần nhiều mơ hồ, kỳ lạ, cạnh tranh tin như một mẩu chuyện trong tập phim nào đó. Chị sinh sống đây, ngay liền kề nó, nhìn chị cùng nó, không có bất kì ai nghĩ có thể nằm ngay sát nhau như vậy này, ít nhất về không tính hình, quan sát sơ qua cũng thấy vô lý. Bất giác nó chuyển tay luồn vào tóc chị xoa nhè nhẹ, đôi mắt nó bị thôi miên vì chưng đôi môi chị, như thỏi nam châm hút ma mị kéo nó cạnh bên vào chị, nhằm rồi nó nhận biết môi nó đã va vào môi chị, vơi thôi, khôn cùng nhẹ thôi, nhè nhẹ cơ mà thôi. Nó biết nó đang có tác dụng điều không đúng, có lẽ vậy, ít nhất không đúng cùng với lí trí của nó, với đông đảo gì nó nghĩ, nhưng…cảm giác lại chẳng thấy không đúng chút nào, phức hợp quá nhỉ. Nó mĩm cười rời môi chị ra, để nhe một nụ hôn nửa lên trán chị rồi tảo mặt quan sát sang bé Ster béo nằm đè một bên tay nó. Nhưng…bàn tay chị kịp vòng qua kéo phương diện nó chuyển phiên ngược về với chị, vẫn đôi mắt nhằm nghiền, giọng chị như nói thầm.- Nhóc gồm yêu chị hông?Nó thở phì nhẹ.- Nhóc…không!Chị dụi đầu sâu vào bạn nó hơn, tay siết chặt hông nó, cấu nhẹ.- Vậy sao hôn tín đồ ta?- bản năng mà.- bạn dạng năng gì?- “Bánh mỳ phải tất cả pa-tê, bọn ông phải bao gồm máu dê vào người”. Tại chị đẹp, ma lanh dê thôi.Nó tỉnh rụi trả lời, chị ngẩn mặt lên mĩm mỉm cười tít góc nhìn nó.- Hihi!- mỉm cười gì đó?- Đúng là tháng của na rồi.- Là sao?- trẻ ranh hổng lưu giữ hả? dịp trước mỗi lần nhóc đòi hun, bị na la rạng rỡ toàn nói câu hồi nảy đó. Hihi!- Ờ nhỉ, quên mất.- Vậy nhóc bao gồm yêu chị hông?- Nhóc…không!- Hứ! Hông yêu thương kệ nhóc, dù sao nhóc cũng chính là của chị, hông yêu thương kệ nhóc.- Nè nè đừng có tự tiện ra quyết định hết vậy chứ. Chị này, có thể có chút lầm tưởng về cảm tình thì sao, biết đâu do gần nhau các quá nên có chút ngộ nhận. Nhãi ranh tệ các lắm, cũng hay có tác dụng chị buồn, nhất là chuyện của nhãi nhép nửa, làm cho chị bắt buộc lo, rồi phiền chị nấu ăn, tải quần áo, lo tới mấy thứ nhỏ tuổi nhặt…tệ vì vậy chị yêu có tác dụng gì. Oắt thấy mình chưa làm được gì nhiều cho chị hết…nên….Chị chu miệng ngồi dậy chui ra khỏi giường, bỗng nhiên chị tạm dừng nhìn chằm chặp vào nó như muốn ăn tươi nuốt sống.- Chị hổng cần nhóc xác nhận yêu chị ko đâu, chị thấu hiểu nhóc suy nghĩ gì, mong mỏi gì, xin lỗi chứ bạn ta hỏi nhóc chơi thôi, có hay không yêu chị biết từ khóa lâu rồi ple ple!!!. Nghe cho rõ nè: “Em sẽ làm cho anh nghiện em. Yêu thương thì còn có những lúc hết yêu, mà lại một khi anh vẫn nghiện rồi thì mãi sau anh đề xuất là của em”. Nhớ chưa đồ ngốc!Chị nhếch miệng mỉm cười bằng góc nhìn sắc lẹm rồi quay sống lưng đi thoát ra khỏi phòng. Nó rùng bản thân như gồm luồn năng lượng điện chạy dọc sống lưng. Cái người này đúng là vô thuộc đáng sợ, cực kì nguy hiểm chứ không đùa, chưa bao giờ học câu này chỗ nào đem ra rình rập đe dọa nó luôn. Trước tiếng vẫn quen thuộc chị chị rỡ ràng nhóc, rất lâu anh đồng đội em càng thấy khá sai sai, phần đa chuyện càng ngày càng thấy vớ vẩn làm sao ấy (haha).Sáng Đà Lạt, còn gì khác bằng khi được thưởng thức món mỳ quảng lạnh hổi, tiếp đến nhâm nhi ly café đen nóng và ngắm nhìn tp trên từ con dốc nhỏ. Chiếc bàn mộc màu trắng, ghế gỗ cũng color trắng, dường như tất cả khu vực chị ở hồ hết thứ chủ đạo đều là tông màu nền trắng. Sân bên với nó giờ như cửa hàng caffe nhỏ, gồm hoa, có thảm cỏ bên dưới chân, tất cả chó và tất nhiên có cả chị ngồi kế bên, cuộc sống đời thường bổng lờ lững đi rất nhiều, nếu hồ hết thứ hoàn toàn có thể mãi an ninh như vọc thì xuất sắc biết mấy.- Mon nạp năng lượng được không con?- Dạ ngon lắm sơ ơi, con tính quất nhị tô luôn luôn đó chứ.- Sao không nói sơ đem thêm cho.- Người này có cho nạp năng lượng nửa đâu.Nó chỉ chỉ sang trọng chị, ngay nhanh chóng bị chị nhéo một chiếc vào bắp tay.- Hứ ai đến nhóc ăn uống nhiều chứ. Để bụng đi hàng với chị.- Con bé bỏng này, vậy hôm nay không nạp năng lượng cơm công ty với tui hả mà đòi đi ăn hàng.- gồm mà gồm mà. Phương đi chơi với hắn một xíu, trưa Phương về dùng với sơ mà.- Thôi muốn đi đâu thì đi, nhớ về sớm ăn uống cơm với tui. Giờ vào nhà đóng gói mấy cây hoa bỏ vào thùng góp tui chấm dứt rồi mong mỏi đi đâu cũng được.- Trời ơi lâu lâu tín đồ ta mới lên chơi, bắt bạn ta có tác dụng hoài luôn, hổng thương con cháu gì hết.- bây chừ đi làm hay muốn bị đòn?- Biết rồi biết rồi. Thì Phương làm, vào đêm đánh đòn bạn ta. Hứ!Chị xụ mặt đứng dậy ngoắc tay kêu nó đi cùng.- Rủ rê chiếc gì, cô đi làm một mình, nhằm thằng Mon tại đây tui nói chuyện một chút.- nhưng mà hắn…- Không cơ mà nhị gì hết. Đi mau cho tui nhờ.- Trời ơi làm 1 mình chắc chết, vững chắc chết thiệt luôn luôn đó hix hix.Chị vùng vằng bước vào trong nhà, mồm lầm bầm khiến cho nó cũng phì cười với thể hiện thái độ của chị. Giờ new phát hiện nay ra tất cả một người khiến cô chị phụ nữ hoàng của nó đề nghị nghe lời một cách ngoan ngoãn như vậy.- Con nhỏ bé này, lớn đầu rồi cứ như nhỏ nít. Chắc thông thường bị Phương nó doạ dữ lắm hả con?Nó cười cười gãi đầu.- Dạ…cũng quen rồi sơ. Chị là vậy mà.- Lên trên đây khi nào, có tác động việc học tập không?- Dạ thì bé cũng đi đại, về tính sau. Tại tự nhiên chị đi mất tiêu, liên lạc ko được, lo quá bé chạy đại lên đây kiếm, cũng không có xin nghỉ trước.- Vậy sao? dòng con nhỏ xíu này, chút sơ mắng cho 1 trận bắt đầu được. Làm tác động cả việc học hành của tín đồ khác.- Dạ thôi cũng tại bé làm chị buồn chị new vậy, sơ đừng la chị tội nghiệp.- ko được. Chuyện nào ra chuyện đó, cảm tình hai đứa là một trong những chuyện, mà lại việc học hành là chuyện khác, đâu đã đạt được làm hình ảnh hưởng, bởi vậy là ko đúng.- Hả…dạ…ủa cỗ sợ biết hết chuyện của tụi nhỏ rồi sao?- Sơ có biết, con bé xíu nó kể cho sơ.- Dạ. Nhưng gồm cái này bé hơi thắc mắc. Ngoài ra ở đây không ai lạ gì nhỏ hết. Lên đây chơi với chị hoài cơ mà con ngần ngừ sơ cùng với mấy đứa bé dại luôn đó.- À! bởi con bé nó cất đấy. đơn vị này người nào cũng biết bé cả. Lần nào điện thoại, liên lạc máy tính về trên đây con bé nhỏ chả giữ hộ hình đi chơi của hai đứa. Con bé xíu còn bắt tụi bé dại dạy hai bé chó này thân quen với bé nửa mà. Ôi giời vào tối luyên thuyên Mon cầm này, Mon gắng nọ, bày đủ thứ trò có tác dụng bà già này cũng mệt nhọc theo. Mà lại thôi kệ, miễn con nhỏ nhắn thích là được, thấy nó vui sơ cũng vui lây. Làm gì thì làm, đừng có phụ lòng con bé nhỏ biết chưa.- Dạ dạ nhỏ hiểu.- Thôi lỡ lên phía trên rồi, ở nghịch nốt hôm nay rồi mai về bên dưới lo học hành thao tác làm việc đi, bao giờ được ngủ lại đưa Phương nó lên đây chơi với sơ.- Dạ!Nó chỉ biết im lặng gật đầu cho qua chuyện, nó đắn đo nó rất có thể làm như lời sơ mong ước không nửa. Chuyến hành trình lần này nó lại gặp mặt thêm được những người dân thân ở trong của chị, biết thêm được rất nhiều điều về chị mà cô bé hoàng mê say bày trò kín với nó. đôi lúc nó suy nghĩ chị kiểu như nhân đồ trong phim, trong tiểu thuyết bước ra thì đúng hơn, chưa thấy ai luôn luôn bày trò như chị hết. Ngồi nghĩ một hồi nó chạy vào trong nhà, chị sẽ hát lalala nào đấy giữa lô hoa tươi, trong khi chị cũng quen thao tác làm việc này rồi thì phải.- Ủa chị, tính năng này là có tác dụng gì?- Chị đã giúp sơ đóng gói hoa lại đó.- Để làm cho chi?- Hihi nhằm gửi về mấy cửa hàng hoa bên dưới SG phân phối chứ chi.- Nói rõ hơn chút coi.- Thì vậy nè, mấy siêu thị hoa quen thuộc ở bên dưới SG thường để hoa lẻ của sơ, bên trên này sơ sẽ bước vào mấy vườn hoa để sở hữ lẻ, xong xuôi về gói gọn gửi xe pháo về SG cho người ta. Tính năng này là thu nhập chủ yếu của sơ đó.

Xem thêm: Top 15+ Kem Trị Mụn Bọc Và Vết Thâm, Top 10 Kem Trị

Hồi kia sơ có tác dụng trong cơ sở trồng hoa, giờ sơ khủng tuổi rồi làm đủng đỉnh nên tín đồ ta cho nghỉ, phải trong nhà đóng hoa lẻ nè. Hihi papa chị to lên dựa vào mấy cây hoa này đó.- À phát âm rồi. Chỉ nhóc có tác dụng đi, phụ cho nhanh.- Hihi lại đây. Nhóc giúp chị bẻ mấy cánh hoa bị hư đi nha. Nè nè, làm vầy nè.Vậy là nó cặm cụi ngồi chọn, bẻ vứt những cánh hoa bị dập, héo đi rồi để sang mặt cho chị với sơ gói gọn lại. Nhìn chị thật chẳng thể tin được các bước này chị có tác dụng thành thục như vậy, kém gì sơ thức giấc rụi bắt chị đi làm một mình. Fan ngoài quan sát vào chị có lẽ rằng sẽ reviews ngay chị là đái thư bé nhà giàu suốt ngày chỉ biết điệu đà váy áo, son phấn làm đẹp…Nhưng thực chất chị biết làm không hề ít thứ, chị có công việc và nghề nghiệp riêng, chị cũng biết vấn đề nhà, biết nấu ăn uống (vì nó), hiện giờ biết cả vấn đề làm hoa. Say sưa cười cợt nói làm cả buổi ở đầu cuối cũng đóng xong được cha thùng hoa to. Quan sát lại đồng hồ thời trang cũng đã giữa trưa, vậy là kế hoạch đi chơi ăn hàng của chị bị phá sản, thay đổi lại nó với chị được sơ thưởng cho 1 bửa ăn uống no nê với giết thịt nướng.Buổi chiều hôm ấy, nó cùng chị lãnh nhiệm vụ cùng cô Mai (cũng là trẻ mồ côi được sơ nhận nuôi, hiện giờ cô tình nguyện ở lại bình thường sống và chăm lo tụi nhỏ tuổi cùng sơ) đi vào các trang trại để sở hữ hoa lẻ, chủ yếu đi theo đùa là chính. Tất yếu với một tín đồ mê hoa như chị, giờ lấn sân vào trang trại toàn hoa của người ta chẳng không giống nào trẻ em được kẹo. Ngồi sau sườn lưng nó cơ mà chị cứ như phạt cuồng, đấm sống lưng nó thùm thụp, chỉ hoa này, xuýt xoa nông trại kia, có lẽ thành phố này mới đó là nơi thích phù hợp với chị nhất.Đêm sau cuối tại phố núi, theo ra quyết định của sơ thì đấy là đêm sau cùng nó với chị được ngơi nghỉ chơi, sáng sủa mai nhì đứa phải quay trở lại SG để nó đi học, đi làm. Tất nhiên chị không bao biện lại sơ, chị có muốn về SG bởi không chơi trò mất tích với nó nửa. Cửa hàng caffe thân quen chìm trong sương lạnh, xòe bàn tay đưa thoát khỏi cửa sổ vài ba phút thôi, chị vẫn hứng được tương đối nhiều giọt sương để búng vào khía cạnh nó chơi. đêm ngày nghịch như con trẻ con, vậy mà lại cũng chính cái tín đồ này cứ đòi yêu mến tình cảm. Nghịch sương mang đến đã, lại con quay qua dựa gần kề vào người nó vắng lặng đưa góc nhìn xuống bên dưới thành phố.- Chị thực sự khôn xiết vui vày nhóc đã đi kiếm chị. Chị vui lắm ranh mãnh biết hông?- Lại lèm bèm gì nửa đó.- Hihi chị hổng thích hợp ở tp này một mình đâu.- thì có lẽ ai kêu tự nhiên chạy lên trên đây một minh chi.Chị gõ gõ tay vào tay nó, xoa xoa, mặt dây chuyền của nó lấp lánh lung linh dưới ánh đèn caffe.- tinh ma biết hông. Bây chừ chị mời cảm nhận niềm hạnh phúc thật sự là sao. Chị vẫn mê thích bày thật nhiều trò nhằm làm cuộc sống đỡ chán đi. Cơ hội chị là mãng cầu đó, có lúc chị chán nhóc ơi là chán luôn, hihi bắt buộc chị bắt đầu chơi trò mãng cầu mất tích. Chị ao ước làm gì đấy để có xúc cảm mới nè. Chị thích có một chuyện tình cần như bên trên phim nè, phải có không ít kịch tính nè, nhiều cảm giác nè…Nhưng bây giờ chị mới nhận ra hạnh phúc đó là bình yên như vầy.- …- Chị hổng mê say bày trò nửa, chị hổng đề xuất chuyện tình đẹp mắt như vào phim nửa. Từng ngày ở gần nhóc, tranh cãi xung đột nho nhỏ, giận hờn một chút, bất tiện một xíu, ngày làm sao cũng gặp gỡ nhau, ngày nào thì cũng nhìn loại mặt xấu xí buốn chán của nhóc…hihi ngán ơi là chán luôn…nhưng chị thấy an toàn, an toàn và vui lắm.- …(caffe ngon quá)- gồm lần nhóc đi làm việc xa mấy ngày đó, bửa đầu tiên hổng có nhóc chị đi shopping nè, khỏi đề nghị nấu ăn uống nè, tha hồ làm cho chuyện chị mê say khi hổng bao gồm nhóc nè. Nhưng mà mà tự nhiên bửa sau chị giận dữ lắm luôn, làm đồ vật gi cũng bực bội trong người…hihi chị thấy nhớ nhóc. Gặp hoài là chán, nhưng hổng chạm chán một ngày là nhớ, kỳ cục quá hen. Hihi…- …(cho bình trà new em ơi)- Mami chị tốt nói “nếu ngày nào đó nhỏ nấu một món ăn uống dở tệ mà có một fan vẫn vui vẻ ăn hết, đó đó là người đàn ông của con”. Chị hổng đon đả mami nói..hihi, cơ mà giờ mỗi lần nhìn thấy nhóc ăn ngon lành món ăn chị nấu bao gồm cả có mấy lần chị thử thổi nấu dở ẹc, vậy mà lại nhóc cũng ăn hết luôn. Cơ hội đó chị mới hiểu nụ cười của mami lúc nấu ăn uống cho papa. Giả dụ nhóc là ai đó vẫn theo đuổi, chị đang hổng cảm hễ đâu, do hắn yêu cầu tìm mọi cách thể hiện tại để đoạt được chị, cơ mà nhóc thì không.- …(chà hết caffe rồi, có tác dụng ly nửa ko nhỉ)- Chị biết mình kiêu ngạo, tính tình thất thường, hay kiếm chuyện, ngang bướng, hết sức rất vô lý…hihi chỉ gồm nhóc luôn chấp nhận, chiều ý chị. Nhóc tuyệt cằn nhằn, than thở, bao biện nhau với chị…trước kia lần làm sao Mon cũng nhịn nhường Na chiến hạ cũng như hiện thời lần nào nhóc cũng vui vẻ thua ý chị.- …(chơi dở người rồi, trời giá uống caffe đá, teo héo)- Nhóc không nhiều nói, rạng rỡ bất cần, nhóc thích hợp một mình…hihi tuy thế ngày như thế nào nhóc cũng trở nên chị làm phiền, đòi hỏi vô lý, loanh quanh ồn ào nghịch phá như nhỏ nít. Chị biết có những lúc nhóc cạnh tranh chịu, bực lắm chứ, vậy mà lại nhóc vẫn chịu để chị nghịch, hổng bao giờ trút giận với chị hết.- …- có khá nhiều lần chị tạo chuyện, ví dụ chị sai…nhóc luôn bất chấp tất cả bênh chị. Nhóc đã nổi điên lên ví như ai đó dám làm cho hại tới chị. Nhóc nhớ lần đó thằng tê đổ vượt chị phá bạn dạng vẽ nó hông, mọi fan đều nói chị làm. Nhóc new lên doanh nghiệp hổng biết những gì hết cũng nhàu vô bênh chị. Chị còn ghi nhớ nhóc nói là “Tui nói một lượt nửa, dòng này không phải chị tui làm, không có chứng cứ triệu chứng kiết gì hết. Chị Phương nói ko làm, nghĩa là ko làm. Chưa phải tào lao”.- …- ranh nói coi, một tín đồ đối xử cùng với chị như vậy…có xứng đáng để chị yêu thương hôn?- Ờ…ờ thì có lẽ ai biết.- Hihi chị nói rồi, oắt là của chị. Rỡ hổng bao gồm quyền chọn lựa đâu, nắm chịu đi. Hihi.- Này này, đừng có những lúc nào cũng tự đưa ra quyết định hết vậy chứ.- Hihi- Cười chiếc gì. Mà lại nói hết chưa, giảm sến được rồi đó, nổi hết domain authority gà.Chị nhảy dậy chu mồm nhéo nó một chiếc thật đau.- Hứ! ước ao chết hả. Chỗ tín đồ ta vẫn tình cảm, nảy giờ thấy hổng nói cứ đâm chọt hoài nha.- Ai chọt, tự nhiên và thoải mái ngồi nói một tràng…sến ớn cả người nè.- cắn nhóc bị tiêu diệt giờ. Fan ta tình cảm vì thế mà chê sến hả. Hứ! Sến kia rồi sao, dám hổng nghe hông. Rạng rỡ là của chị biết chưa, gắng chịu đi.- Nè nè kể lại nhé, đừng tất cả tự quyết định 1 mình nhé, của chị hồi nào nhưng mà của.- Xí! Chị nói của chị ấy là của chị.- tự do thoải mái bình đẳng nhá!- Kệ nhãi con chứ! Nói cho biết nha, chị luôn luôn đúng biết chưa.- ngạo ngược cả ra, vô lý hết vị trí nói.- Hihi rồi sao, chị là vậy đó, đồ con heo.- Ê! Xúc phạm nha. Quan sát kỹ lại đi! Tướng ngon cơm vậy mập ở đâu mà heo.- Heo là dại như heo đó, ai nói mập.- Ê quá xứng đáng rồi đó nha.- Đồ heo vật heo….đồ con heooooooooooooooooooooooooo!- (zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz)- Đồ heo ngốc! Đồ heo ngốc!- Về ngủ! À quan sát kỹ lại bắt đầu để ý, khuôn khổ này ú ra rồi kia nhỉ, bụng mỡ rồi kìa!- AAAAAAA chị thịt nhóc giờ, dám nói chị ú hả. Đứng lại đó! Chị chưa cắm mà! Khoan về, đồ xứng đáng ghét! đợi với!Nó mĩm cười đi ra phía bên ngoài quầy tính tiền, bỏ lại sau sống lưng cô chị của chính nó vừa kêu réo vừa từ bỏ mang giày vào. Đêm nay hai đứa mượn xe vật dụng cô Mai đi chơi, cái dream cũ chầm chậm vòng vèo nhưng nhỏ dốc của phó núi về đêm, gió lùa rét mướt buốt. Sau lưng chị vẫn luôn phụ thuộc vào vai nó, mĩm cười ngắm nhìn và thưởng thức xung quanh, thi thoảng lại la la la ca khúc thân quen thuộc. Bất giác chị nói chuyện vào tai nó…- phần đa lời em nói…anh có lắng nghe hông?Nó khẽ cù lại…gật đầu.- tất cả mà!- Vậy…nhóc có yêu chị hông?Nó mĩm cười, rít nhẹ ga, chiếc xe vút đi nhanh hơn một chút.- nhãi nhép không!- Hihi!Thật kỳ cục, có một fan đòi yêu, mang tên nhóc nhất định không, vậy cơ mà cả hai phần đông cười. Thành phố về khuya, đa số ánh đèn lung linh trong sương mờ, bổng nhiên thấy an toàn đến lạ.“Khi đến Đà Lạt cùng cô bé của mình, hãy đi bởi xe máy, để cô ấy hoàn toàn có thể ôm chặt trường đoản cú phía sau…ấm lắm.”