Đọc truyện triền miên sau ly hôn

     
Triền Miên Sau Ly Hôn CHƯƠNG 126: EM KHÔNG MỜI TÔI VÀO NHÀ UỐNG MỘT CỐC NƯỚC NÓNG Ư?

Anh chỉ đơn giản dễ dàng là đang làm mới nhận thức của cô ấy về cụm từ “vô liêm sỉ” nhưng thôi. Ví như như lúc này anh mới nhớ lại, vậy mấy cách nay đã lâu anh đang giả vờ mất trí tuệ hay là giả vờ bị điếc?

Cô gửi tay lên khẽ ấn huyệt đạo thái dương, rõ ràng là bị anh làm cho tức mang lại phát điên. Sau thời điểm hô hấp bình ổn trở lại, cô run rẩy nói: “Anh… anh… nếu như như anh đã nhớ lại rồi, vậy thì mau cun cút đi mang đến tôi!”

Ấu trĩ! Nực cười! Vậy nhưng cô lại còn a tòng theo trò chơi buồn rầu này thuộc anh, chính xác là điên thiệt mà!

Triệu Mịch Thanh rủ ánh mắt cô, cỗ dạng tức giận lúc này của cô giống hệt như một nhỏ mèo hoang đã xù lông. Cô xứng đáng yêu, xinh tươi hơn những so với vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng ngày trước. Tuy vậy anh không cam lòng ly hôn với cô, nhưng lại anh cũng phạt hiện bây chừ khi ở thuộc cô, anh cảm thấy giỏi hơn các so cùng với khoảng thời hạn yên bình ngày trước.

Bạn đang xem: Đọc truyện triền miên sau ly hôn

Anh lại không nhịn được cong môi, chuyển tay ra vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng nói trong khi cũng trở nên êm ả hơn: “Mau vào trong nhà đi, tôi đề xuất về đây.”

“…”

Lương Hạnh ngẩn người, ngước mắt lên đụng vào đôi mắt thâm sâu, ấm nóng của anh. Sự khó tính trong nháy mắt trong khi đã tan đổi thay hơn một nửa.

Cô trường đoản cú từ gặm môi, nói: “Anh… buổi tối nay anh mang lại đây từ lúc nào?”

Trong lòng Lương Hạnh hơi thỏa hiệp, một nhị câu của người bầy ông này thôi cũng có thể khiến cô mượt lòng.

“Một tiếng trước.”

Không đúng, đúng mực mà nói phải là tía tiếng trước, đúng với thời hạn cô chảy làm. Mà lại anh bất ngờ cô lại đi ăn tối với Thượng Điền.

Lương Hạnh mím chặt môi, nghiêng đầu chú ý cửa căn hộ cao cấp nhà mình, cô đo đắn một chút, tiếp nối thản nhiên nói: “Anh vào trong nhà ngồi một thời gian đi. Ba chị em tôi có lẽ đã đi ngủ rồi, anh nhớ bé dại tiếng một chút.”

Dứt lời, cô trải qua anh, lấy chìa khóa trong túi đeo ra xuất hiện nhà.

Nhưng sau khoản thời gian mở cửa ra, cô bắt đầu xấu hổ bội nghịch ứng lại. Nửa tối nửa hôm cô mời một người lũ ông vào trong nhà mình, hành vi này chẳng khác nào đang dẫn sói vào nhà?

Cô hoảng sợ, cấp vã quay tín đồ lại ngăn ở cửa, vừa cứng nhắc vừa lo sợ nói: “Cái đó… Triệu Mịch Thanh, tôi bắt đầu nhớ ra, không hẳn phòng của anh ý cũng ngơi nghỉ khu căn hộ chung cư này ư? Tôi thấy anh vẫn bắt buộc về đi thì hơn, giờ cũng đã muộn lắm rồi.”

Người đàn ông hơi bi hùng cười chú ý cô: “Em không định mời tôi vào trong nhà uống một ly nước lạnh ư? mặc dù sao tôi cũng đã đứng quanh đó trời lạnh đợi em lâu như thế này mà!”

“Ai bắt anh nên đợi?” Lương Hạnh lại sửng cồ lên, vô cùng khó tính nói: “Từ trên đây về đơn vị anh cũng chỉ mất vài ba phút, công ty anh háo nước à?”

Triệu Mịch Thanh không quá cân nhắc chuyện đã đạt được cô cho vào trong nhà hay không, anh cũng trước đó chưa từng nghĩ đến việc cô sẽ để anh đi vào. Chính vì như vậy anh chỉ mỉm cười, thuận mồm nói một câu: “Sắp hết một tháng rồi, sau này tôi đưa em đến cơ sở y tế kiểm tra.”

Lương Hạnh hơi vươn lên là sắc: “Tuần… tuần này tôi bận chút việc, nhằm tuần sau đi.”

“Tuần sau tôi ko thể chắc chắn được là mình gồm rảnh hay không. Vẫn bắt buộc đi tuần này thì hơn.” Triệu Mịch thanh bình thản nói.

Nghe vậy, trong tim Lương Hạnh nghĩ: Anh không từ tốn tôi càng vui.

“Nhưng tuần này tôi thật sự bao gồm chuyện, giả dụ tuần sau ko được thì mon sau.” Cô vô cùng nhất quyết nói.

Xem thêm: Thần Điêu Đại Hiệp 1995 - Thần Điêu Đại Hiệp Tvb 1995

Triệu Mịch thanh thản tĩnh nhìn cô một lát, y như đã nhìn thấu xem xét của cô. Sau đó, anh đúc nhị tay vào túi quần, híp mắt cười cợt khẽ: “Bệnh viện luôn mở cửa ngõ 24/24, em có thể đặt hẹn khám lúc nào thì cũng được. Hay là tôi cũng có thể đặt hẹn đi khám giúp em.”

“…”

Sắc phương diện Lương Hạnh ngày dần trở phải âm u, cánh môi hồng phấn mím chặt, tức đến mức mất bình tình. Một lúc sau cô hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần, tôi hoàn toàn có thể tự mình đặt hẹn khám được.”

“Ừm, ngoan lắm, tiếng thì đi ngủ đi. Sau này nhớ dậy nhanh chóng một chút, tôi sẽ hóng em.”

Triệu Mịch thủng thẳng nhiên nói xong, quán triệt cô cơ hội phản bác, nhanh chóng xoay fan rời đi.

Lương Hạnh đứng ngơi nghỉ phía sau, tuy vậy không bắt gặp nhưng cô vẫn mơ hồ cảm giác được anh sẽ cười. Y hệt như cô đã biết thành anh nhìn thấu mọi lưu ý đến từ đầu cho cuối.

Loại cảm xúc bị bạn ta vậy thóp này thiệt sự không thoải mái chút nào cả.

Cô nhìn bóng hình đã ra đi của người bọn ông, trong mắt đùng một cái xẹt qua một tia sáng.

Tám giờ sáng ngày hôm sau.

Triệu Mịch Thanh đoán chừng tiếng này chắc hẳn rằng cô đang dậy rồi, anh mặc áo khóa ngoài lên tiếp đến gọi điện thoại cảm ứng cho cô.

Mới đổ chuông được mấy giây, điện thoại đã được kết nối, điều này khiến anh khá bất ngờ.

Còn còn chưa kịp định thần lại, tiếng nói của fan nhận điện thoại cảm ứng thông minh phía bên kia đã truyền đến: “Tổng người đứng đầu Triệu, cô ấy đã khám, tạm thời không thể nhận điện thoại cảm ứng được, gồm chuyện gì anh cứ nói với tôi.”