Đề đăng ánh đào hoa

     

<Đam mỹ> Thắp đèn chiếu hoa đàoTác giả: Hoài ThượngChuyển ngữ: Phương HoaTag: hiện nay đại, linh dị thần quái...

Bạn đang xem: Đề đăng ánh đào hoa

More


You are reading

Thắp đèn chiếu hoa đào

Romance

<Đam mỹ> Thắp đèn chiếu hoa đàoTác giả: Hoài ThượngChuyển ngữ: Phương HoaTag: hiện nay đại, linh dị thần quái, ân oán tình cừu, tương ái tương sát.Th...


Tác giả: Hoài ThượngChuyển ngữ: Phương Hoa

(blquan.wordpress.com)

Chiều giữa hè, tòa nhà Kim Mậu. Chiếc Ferrari đỏ tươi nhanh như chớp lướt qua đường cái, theo sau chuyển động đẹp mắt này là tiếng "kéttt" sắc nhọn, bánh xe pháo vững vàng dừng trước cổng chính. Tiếp đó, một người trẻ tuổi mặc quần bò, đội nón kết bước xuống xe, thong thả cù quay chìa khóa trên tay, thong thả bước vào cửa luân phiên dưới những ánh mắt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ của người qua đường. Tòa kiến trúc nguy nga này có vị trí ngay lập tức trung tâm thương mại, giữa thành phố phồn hoa. Vừa bước vào đại sảnh, gió lạnh từ máy điều hòa cuồn cuộn thổi tới, cứ như không cần tốn tiền điện vậy. Người thanh niên dừng trướccổng soát thẻ bình yên sờ sờ túi quần, lại sờ sờ cánh tay đang nổi da gà của mình, cù lại gọi cô tiếp tân đứng trước quầy: "Người đẹp, quên mang thẻ rồi, đến đây quét dùm một chút!" Cô tiếp tân trước quầy rõ ràng là người mới, ngây ngô đáp: "Thật ngại quá, quý khách phải hẹn trước, xin hỏi quý khách cần tìm ai?" Người thanh niên hơi hạ kính mát xuống, như cười như không nhìn nhìn cô gái. Dáng cậu ta tương đối cao, chắc chắn đã qua mét tám, hơn nữa trời sinh tuấn tú, mặc dù rằng chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng cái nhíu mi khe khẽ cùng ánh mắt thâm thúy đó cũng đủ khiến người khác mặt đỏ tai hồng. Cô tiếp tân không khỏi có chút xấu hổ, còn chưa kịp nói gì thì thấy cậu ta cù người đi, rút điện thoại ra gọi: "Alô, anh hai? Em đến tìm anh, quên đem thẻ rồi, bảo người đẹp trước quầy anh quét dùm em chút!" Nói chấm dứt cũng không đợi đối phương trả lời, trực tiếp cúp máy, sau đó châm lửa hút điếu thuốc. "Thật, thật ngại quá quý khách, trong đại sảnh không được hút thuốc..." Người thanh niên không quá để ý: "Chỉ hút vài hơi thôi, yên tâm đi người đẹp" "Nhưng... Nhưng mà..." ngay lập tức lúc này, thang máy "đing" một tiếng, cửa chậm rãi mở ra. Một người con trai mặc bộ suit đen xuất hiện. Cô tiếp tân quay đầu vừa nhìn, lập tức tái mặt: "Lão... Lão tổng!" tuy bị gọi là "lão tổng", nhưng thật ra Sở Hà còn rất trẻ, tuổi tác có lẽ chưa quá bố mươi. Thân hình hẹp thả dẻo dai, mặc bộ suit đen được may đo cẩn thận, áo sơ ngươi trắng, khuôn mặt không sắc sảo anh tuấn như em trai, ngược lại tái nhợt bình thường, lúc không nói chuyện trông càng nhạt nhẽo vô vị hơn, hoàn toàn nhìn không ra đây là vị tài – phú nổi tiếng của tập đoàn. Hắn quét thẻ, bước qua cửa bình yên bằng kiếng, đứng trước mặt em trai. Hai anh em nhìn nhau vài giây, Sở Hà đưa tay bắt lấy xuống điếu thuốc trên miệng em mình, đưa mang đến cô tiếp tân trước quầy. "Trong đại sảnh không được hút thuốc." Hắn nhàn nhạt nói, sau đó dặn dò cô gái: "Cậu ta tên Trương Thuận, là em trai tôi, sau này cứ trực tiếp mang đến cậu ta vào." Khác với gương mặt lạnh nhạt vô cảm, giọng nói của Sở Hà rất dễ nghe, trầm ấm hơi khàn, vô cùng vững vàng, có theo vẻ từng trải. Cô tiếp tân căng thẳng đến mức quên cả mình vừa đỏ mặt, lập tức cầm lấy điếu thuốc, cuống quýt cuối người: "Vâng thưa lão tổng! Thật xin lỗi, tôi sẽ ghi nhớ!" Sở Hà gật đầu, sau đó cù người đi vào thang máy. Trương Thuận lập tức chạy theo, trước khi đi không quên vẫy tay chào cô gái: "Xin lỗi nha người đẹp! Lần sau có cơ hội mời cô đi uống trà nhé!" Cô tiếp tân lảo đảo một cái, vội vàng nhìn xung quanh không có ai, lập tức chạy đến phòng trực ban, tay chân luống cuống kéo kéo đồng nghiệp đang ngủ trưa của mình: "Chị Vương, chị Vương! Lão tổng công ty chúng ta có em trai đó? Chị biết không?" Đồng nghiệp mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn: "À, Trương nhị công tử hả, cậu ta lại đến rồi? Đừng quên quét thẻ giúp cậu ta..." Cô gái không kiềm nén được xúc động: "Nhưng lão tổng họ Sở mà, sao lại có một em trai họ Trương? Còn nữa, chị biết không cậu ta đẹp trai y như diễn viên điện ảnh vậy đó, chị Vương!" Đồng nghiệp lập tức ra hiệu cô nhỏ tiếng lại: "Muốn chết à nhỏ bé này! Sợ người khác không nghe được hả?!" Cuối cùng đồng nghiệp lớn hơn hai tuổi ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới hạ giọng nói: "Chủ tịch trước của chúng ta họ Trương, vị Trương nhị công tử đó là bé một của ông ấy. Còn lão tổng hiện tại theo họ mẹ, nghe nói năm đó Trương chủ tịch tái hôn, là phu nhân dẫn từ bên ngoài vào nhà đó..." Thang máy yên tĩnh chạy lên, dưới ánh đèn xán lạn, tấm gương dài cũng phát sáng rực rỡ. Vào không gian nhỏ hẹp này chỉ có hai anh em họ, Trương Thuận tháo kính mát xuống, như khiêu khích nhìn chằm chằm mặt Sở Hà trong gương. Anh trai cậu hoàn toàn chẳng có ý định mở miệng, chỉ bình ổn nhìn về phía trước, tĩnh lặng như nước, không có bất kì cảm xúc gì.

Xem thêm: Oppo Reno4 Bao Nhiêu Tiền? Điện Thoại Oppo Reno4 Giá Bao Nhiêu?

"Anh không hỏi em đến làm gì à?" – Trương Thuận nhịn hết nổi mở miệng trước. "Cần tiền." "Eh~ Em đến thăm anh trai không được hả?" "Cần bao nhiêu?" Trương Thuận vẻ mặt mất hứng, hồi lâu mới nói: "...Năm trăm vạn!"

Cuối cùng Sở Hà cũng nghiêng đầu nhìn em trai mình một cái "Để làm gì?" Gương mặt Sở Hà vốn đã vô cùng tái nhợt, dưới ánh đèn còn có một chút cảm giác như vào suốt, môi mỏng, nhìn qua lạnh nhạt vô tình, khác với vẻ anh tuấn người gặp người thích của Trương Thuận, đây là tướng mạo khiến người khác cảm thấy rất khó gần. Sở Hà như vậy, năm đó làm cách nào tìm được người giúp hắn, đoạt quyền tập đoàn từ tay tía cậu? Trương Thuận phân tâm suy nghĩ, thuận miệng trả lời: "Chơi đó. Tay violin trong đoàn nhạc trung ương, lần trước em tặng cô ta chiếc xe, nên xài hết tiền sau tết rồi. Lần này lại ầm ĩ đòi đi cái hội đấu giá gì đó, cháu trai của thị trưởng Hoàng và mấy người khác cũng đến, em dự tính lần này không đủ mấy trăm vạn là không được rồi..." Sở Hà lạnh nhạt hỏi: "Phó Nhã đâu?"

"Ai cơ?" Trương Thuận ngẩn ra một lúc mới trả lời: "À, khuê nữ nhà giáo sư mà anh giới thiệu? Em nói não cô này chắc chắn có bệnh, đi đâu cũng ôm theo cuốn sách, chơi cũng không biết chơi, lại không phóng khoáng, loại này em không ăn được. Dạng cô ta em thấy rất hợp với anh, hai người mỗi đêm chui vào chăn, luận nhân sinh luận lí tưởng, ha ha ha ha..." Sở Hà bất động nhìn chằm chằm em trai mình, con ngươi dưới ánh đèn vào suốt lạnh lẽo như ngọc lưu ly. Trương Thuận còn không biết sợ, cợt nhã đặt khuỷa tay lên vai hắn, cười hỏi: "Em nói chứ anh hai, anh không phải trực tiếp bưng cô ta từ phòng mình qua cho em chứ? Anh xem như thương xót mau bưng cô ta về đi, em trai anh không thiếu người chăm sóc đâu... À phải rồi, đừng nói em không tôn trọng anh nha, bé bé đó em chưa đụng qua một sợi tóc luôn, để mang đến anh đó ha ha!" Sở Hà nâng tay, gạt khuỷa tay em trai mình ra. Lúc này, thang máy dừng lại trước tầng của phòng tài vụ, Sở Hà mặt lạnh như nước bước ra, mà Trương Thuận còn không biết chừng mực, đuổi theo ông mình trêu chọc: "Hai người chắc chắn có rất nhiều thứ để nói! Nếu chỉ nói chuyện không đủ thú vị, em trai đây còn có thể hữu nghị mang đến anh mượn hai thước phim học tập đó nha! Không được nữa thì tìm một bác sĩ, anh xem anh tuổi trẻ sung sức như vậy, mà cả ngày làm ra bộ mặt như bị yếu thận không bằng..." Sở Hà đến trước phòng tài vụ, không hề nhìn qua sắc mặt của những nhân viên kế toán ưu việt, trực tiếp bước vào phòng giám đốc tài vụ nói: "Cho cậu ta năm mươi vạn, lấy tên tôi." Giám đốc lập tức đứng dậy: "Vâng, lão tổng, bỏ ra phiếu tuyệt chuyển khoản?" "Chi phiếu." Đúng lúc Trương Thuận cà lơ phất phơ bước vào nghe thấy, liền hỏi: "Không phải nói là năm trăm vạn sao? Sao biến thành năm chục vạn rồi?" Sở Hà không trả lời, giám đốc chỉ cảm thấy áp lực trong phòng đè nặng, bất an không thôi, lúc viết đưa ra phiếu sống lưng tầng tầng mồ hôi lạnh. Một lát sau, Sở Hà nhận lấy chi phiếu, quẳng vào ngực Trương Thuận.

"Để lại bốn trăm năm mươi vạn mang đến anh tìm bác sĩ." Hắn lạnh lùng nói, "Em không biết bây giờ khám bệnh rất tốn tiền sao?" Mười phút sau, Trương Thuận vui vẻ hát khẽ một ca khúc, lúc xuống đại sảnh, lúc đi ngang quầy tiếp tân liền huýt sáo với cô gái kia một cái. "Người đẹp, lần này không được bao nhiêu tiền, lần sau mời cô nhé!" Cô tiếp tân không mấy thiện cảm với thái độ tùy tiện láu lỉnh của cậu ta, nhưng nhìn vẻ mặt Trương Thuận thật sự rất anh tuấn, cô gái non nớt không khỏi lại đỏ mặt. Sau đó, Trương Thuận bước dài thong thả rời đi. Tối đó, khi Sở Hà trở về biệt thự, từ xa đã nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến. Hắn cởi áo khoác đưa mang đến quản gia, tiện hỏi: "Nhị thiếu gia lại làm gì vậy?" Quản gia đã nhìn Trương Thuận khôn lớn bao nhiêu năm, tự nhiên sẽ có một chút đậy chở, bèn nhỏ giọng cẩn thận trả lời: "Nhị thiếu gia cùng bạn bè... Cùng một vài bạn bè tụ họp..." Sở Hà gật đầu, cũng không biết là đang mỉa mai tuyệt có hứng thú, khe khẽ nói: "...Bạn bè." Hắn mặc áo sơ ngươi trắng, quần dài đen, không đeo cà vạt, vừa cởi nút cổ áo, vừa đi đến đại sảnh. Quản gia cố ý phân tán sự chú ý của hắn, theo sau hỏi: "Đúng rồi đại thiếu gia, lời đồn sáng nay cậu dặn tôi tìm hiểu đã có kết quả rồi, là thím Lưu của phòng bếp đêm qua đi vệ sinh, nhìn thấy bóng trắng lẩn quẩn trước cửa phòng nhị thiếu gia, sợ quá nên mới hét toáng lên..."

Sở Hà vừa xắn tay áo lên khuỷa tay vừa hỏi: "Nhìn thấy những gì?" Quản gia không dám nhắc đến mấy việc ma ma quỷ quỷ này nhiều, cơ trí đáp: "Thím Lưu mắt mờ, có lẽ nhìn nhầm thôi. Tôi sẽ đến phòng mấy người giúp việc dặn dò bọn họ, để bọn họ không đồn đãi bừa bãi nữa." Sở Hà gật gật đầu: "Tôi biết đó là gì." Nói chấm dứt bước đến đại sảnh, dựa vào lan can, nhìn xuống dưới lầu, giữa sảnh có một sàn nhảy nhỏ, ánh đèn tím đỏ chiếu rực rỡ, vài thanh niên nam giới nữ đang điên cuồng nhún nhảy bên trong. Trương Thuận uể oải ngồi trên sô pha, bên cạnh là một bé trai domain authority trắng như tuyết, gương mặt tinh xảo, đôi mắt lung linh, dựa lên ngực Trương Thuận như bé chim nhỏ nép vào người. Sở Hà ló đầu ra, lớn tiếng gọi: "Trương Thuận!" Bên dưới có vài người xoay lại nhìn, Sở Hà nghiêm giọng nói: "Tối qua em sở hữu ai về nhà ngủ qua đêm? Đêm hôm khuya khoắt đừng khỏa thân chạy loạn ngoài hành lang!"

(ghé blquan.wordpress.com để theo dõi phần mới nhất nhé :">)

(*) Chú thích: -Nón kết: là mũ lưỡi trai đó :"> -Cửa xoay: loại cửa có trục thẳng ở giữa, xoay tròn để vào. -Cổng soát thẻ an ninh: loại cửa tự động mà phải dùng thẻ quét qua, máy xác nhận mới vào được. -Tài-phú: từ gốc là cao-tài-phú (高财富), chỉ những người vừa có nhan sắc vừa có tiền tài thường thấy vào truyện. Ở đây tác giả lượt bớt từ cao, chỉ còn tài phú. -Năm trăm vạn: 5 triệu nhân dân tệ, nếu tui tính không lầm thì tầm 17 tỷ VNĐ Σ( ° △ °|||) WTH, ai nói tui tính sai đi :(((

-Năm mươi vạn: 500 nhân dân tệ, tầm 1 tỷ 7 việt nam đồng (•̃̾_•̃̾)