Cái giá của tự do

     
Cũng có những nỗi cô đơn chỉ một mình. Tôi cảm thấy đơn độc giữa dòng bạn tập nập - toàn là phần đa người không hiểu tôi. Hoặc tôi đơn độc giữa bao gồm tôi. Giữa loại thân xác và trung tâm hồn chẳng hề ăn nhập. Do đó thôi cũng đủ đưa về cô đơn. Hoặc cũng đều có một loại cô đơn gọi là không-có-một-người. Một người mang lại cho bạn cảm hứng lấp đầy. Như cả cụ giới..

Bạn đang xem: Cái giá của tự do


*

Có hầu như ngày, trái tim không còn dậy lên ham muốn yêu một ai kia thật lâu, thiệt đậm sâu. Chỉ mong muốn trở thành một kẻ lãng du với tên tự do, được gia công những điều mà lại tuổi trẻ buộc phải làm, được sống một cuộc sống chẳng còn ngập chìm trong những nỗi đau với tên Tình yêu. Nhưng mẫu giá của sự tự vì chưng lại mang tên Cô đơn?

 

Sáng thức dậy với tiếng rì rầm của trận mưa đông bất chợt, mưa xối từng gáo nước buốt lạnh đổ ập xuống từng căn hộ như mong muốn bù đắp cho đầy đủ tháng ngày cơ mà bóng mây vắng ngắt mặt. Mưa lạnh lẽo và giá chỉ buốt, tuy vậy chẳng hề đánh thức những cảm hứng buồn tủi của những tháng ngày solo lẻ, tưởng chừng bi hùng thiu. Cái giá của từ do, đó chính là cô đơn...

 

*

 

Có đều ngày, điện thoại cảm ứng ngoài mục đích chơi game, lượn lờ vài trang social để công bố tức thì chẳng còn mục tiêu nào không giống cả, chiếc điện thoại ngoan ngoãn, yên lìm như chú mèo bé say ngủ.

 

Chẳng yêu thương ai do đó cái cảm hứng chờ đợi, ngóng chờ từng tin nhắn, từng cuộc gọi ngắn ngủi cũng hốt nhiên chốc tan biến.

 

 Sáng thức dậy theo chu trình định sẵn, chẳng cần ai kia réo rắt mặt tai rằng không cấp tốc sẽ muộn giờ làm. Đêm dù có thức khuya xem một vài bộ phim truyền hình hay đam mê trên từng cuốn sách, thì cũng không một ai nhắc nhở phải ngủ sớm để lưu lại gìn mức độ khoẻ.

Không yêu thương ai, kết thúc công việc hàng ngày thay vì những buổi hứa hò, đầy đủ cuộc chạm chán gỡ có tên hữu tình thì lại ôm chặt rước chiếc máy vi tính và nằm cùng rất đống bỏng ngô, vậy chân xem một vài bộ phim truyền hình mà nhiều lúc còn chẳng nhớ tên, vậy nhưng mà cũng hết một ngày dài.

 

Chẳng nằm trong về ai, chẳng buộc phải lo suy nghĩ rằng hôm nay phải mang gì, đầu tóc đã gọn gàng chưa, hay khuôn mặt gồm xấu xí song song phần bởi vài chấm mụn. Cơ hội này, lang thang ở ngoài đường với cái áo cộc, loại quần ngố mặc cho ánh nắng phản chiếu rát mặt, mặc mang đến làn da càng ngày càng ngăm đen. Cũng đâu tất cả hề gì, vì cuộc sống mà, miễn sao mình thích, mình vui là được.

Xem thêm: Tiểu Sử Hoài Linh Là Ai? Tiểu Sử, Sự Nghiệp Và Đời Tư Nam Nghệ Sĩ

 

Có những ngày, chẳng còn bắt buộc lắm một người con trai nào bên cạnh. Đồ đạc trong công ty hỏng thì tự tay tò mò tìm cách tự sửa, thì ra một mình chủ quyền ấy vậy cơ mà thú vị! Đêm kéo về, chẳng còn đề nghị phiền lòng vì một nỗi bi hùng mang thương hiệu giận hờn, trách cứ.

 

 Cơn bi hùng ngủ cứ tự nhiên và thoải mái mà kéo đến, nhắm đôi mắt lại rồi an nhiên quẳng hết đông đảo lo lắng, toan tính nhằm nó trôi đi với mẫu đời ko kể cánh cửa ngõ phòng ngủ. 1 mình đủ lâu, ta hoàn toàn có thể biết phương pháp tự yêu thương chính mình, chẳng bi đát lo vì một bạn nào đó thêm nữa.

 

*

 

Có hồ hết ngày, bàn tay đơn nhất giữa trời ướp đông buốt không còn yên cầu nắm giữ một bàn tay như thế nào nữa. Ừ thì đôi lúc cũng cảm xúc cô đơn, đôi khi cũng cảm thấy chông chênh thân cái trái đất rộng béo vốn quá nhiều mỏi mệt.

 

 Thoả hiệp cùng với nỗi cô đơn là đồng ý cuộc sống đôi phần thiếu đi sự quan liêu tâm, băn khoăn lo lắng của một người. Nhưng cô đơn không đồng nghĩa tương quan với không hạnh phúc, bởi một trong những náo nhiệt độ của cuộc đời cũng cần lắm những khoảng chừng lặng như bây giờ, để lắng nghe phiên bản thân mình thích gì với khao khát điều gì!

 

Cô đơn, ta có thể tha hồ rong chơi ở một xứ sở chẳng cầm cố định. Không phải lo ngại quá những về việc trong nhà có ai đó vẫn lo lắng, đã ngóng trông từng giờ để thấy ta trở về. 

 

Có đều ngày, trái tim chẳng còn dậy lên ham muốn yêu một ai kia thật lâu, thiệt đậm sâu. Chỉ muốn trở thành một kẻ lãng du với tên tự do, được gia công những điều mà tuổi trẻ đề xuất làm, được sinh sống một cuộc sống chẳng còn ngập chìm giữa những nỗi đau mang tên Tình yêu.

 

Người ta vẫn bảo mẫu giá của việc tự do chính là cô đối chọi nhưng sao tôi vẫn lựa chọn nó? Tôi tuy đơn độc nhưng chưa phải cô độc và tôi tin vào trong 1 chữ điện thoại tư vấn là Duyên, tôi tin là rồi một ngày tôi sẽ tìm được mảnh ghép không đủ của cuộc đời mình. Tôi đâu sợ cô đơn nhưng sao cuộc sống cứ sợ thay tôi, cứ cần giục giã tôi.

Ngoài trời mưa với lạnh, tôi trốn trên 1 căn gác cũ kỹ trong một con ngõ bé dại của thành phố nơi tôi vẫn sống. Ngồi bên hành lang cửa số nghe những bạn dạng ballad dìu dịu ru hồn bên tách cà phê đen tự chế và hưởng thụ mùi lavender tôi vừa kéo ra từ đáy dòng dương nhưng tôi đã đựng chúng đi từ rất lâu. Lâu rồi tôi bắt đầu lại có cảm xúc thư thái vơi nhàng nuốm này sau những chuyến đi và sau cả đầy đủ ngày vùi bản thân trong công việc. Thẫn thờ theo điệu nhạc tôi trường đoản cú hỏi: “Có yêu cầu cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc? Còn mẫu giá của việc tự bởi vì là đơn độc không?”

 

Tôi – với cô đơn…..Ai cũng sợ làm chúng ta với đơn độc nhưng tôi thì lại lựa chọn trở về làm bạn với cô đơn. Ở tuổi này không hẳn muốn là gọi ngay được vài anh bạn đi uống trà tốt xem phim, đứa thì bận yêu đương, đứa thì lo về nấu cơm cho ck con, đứa thì kêu mẹ chồng tao tức giận lắm. Còn tụi bạn trai thì hầu hết chúng nó giờ chỉ say đắm mấy em cụng xì tin, xì khói.

 

*

 

Và tôi vẫn lặng lẽ âm thầm trên gác nhị của một ngõ bé dại phố Ngô Gia trường đoản cú với những bài ballad vơi nhàng. Người ta vẫn bảo chiếc giá của sự việc tự do chính là cô đối chọi nhưng sao tôi vẫn chọn nó? đơn độc như biến người đồng bọn thiết của tôi, tôi bắt đầu không thấy sợ nó hơn, tôi lặng lẽ một mình băng qua hồ hết đồi đèo, những bản làng rất xa tắp; tôi 1 mình đến cửa hàng và điện thoại tư vấn cho mình một ly café đen, ai bảo café black là đắng đâu; tôi 1 mình đến rạp chiếu phim giải trí phim coi một vài bộ phim truyền hình bom tấn; tôi một mình bước chân xuống phố chọn cho bạn một vài ba đóa hướng dương rất đẹp nhất…

 

 

Tôi tuy cô đơn nhưng không hẳn cô độc và tôi tin vào một chữ gọi là Duyên, tôi tin là rồi một ngày tôi sẽ kiếm được mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời mình, sẽ có được một bạn cùng núm tay tôi đi trên đa số nẻo của mặt đường đời với rồi tôi cũng trở thành làm vợ, làm cho mẹ. Tôi đâu sợ cô đơn nhưng sao cuộc sống cứ sợ ráng tôi, cứ bắt buộc giục giã tôi. Thế cho nên xin cuộc đời đừng hối hận thúc tôi nhé, tôi mới chỉ là cô bé 27 thôi mà!

 

Lời kết: thực ra mà nói, chẳng ai hiểu cô đơn là gì. Tôi lại tưởng tượng cô đơn gần giống như nỗi buồn. Mọi lúc buồn các bạn sẽ cảm thấy đơn độc chứ. Bi quan và cô đơn là đôi bạn thân chúng rất thân thiết và khó bóc chúng ra. Chỉ có mỗi mình một đứa con-nít-ranh như bạn thì sẽ quan yếu đánh đổ được hai bọn chúng nó. Hãy tìm rước một con người đồng điệu, hoàn toàn có thể chỉ dễ dàng là ngồi ko kể nhau, hay ăn kèm nhau một que kem, ôm nhau ngủ một giấc im lành. Chỉ bao gồm như thế, cô đơn và nỗi ảm đạm sẽ "đưa nhau đi trốn" cho một vùng đất mà lại mãi ko gần vị trí ở của bọn chúng ta!!